Số khẩn cấp và điện thoại di động Số điện thoại khẩn cấp

Có thể sử dụng điện thoại di động trong nhiều quốc gia có nhiều số khẩn cấp khác nhau. Tuy nhiên, người đi du lịch không cần biết các số khẩn cấp của địa phương, tại vì điện thoại và thẻ SIM đã chứa sẵn các số khẩn cấp. Khi người dùng muốn gọi cho dịch vụ khẩn cấp theo số thường dùng trong điện thoại GSM, cuộc gọi khẩn cấp đặc biệt xảy ra để thay thế. Số thật không được gửi trên mạng, nhưng mạng cứ chuyển tiếp cuộc gọi khẩn cấp tới văn phòng khẩn cấp địa phương. Phần nhiều điện thoại di động GSM vẫn gọi được số khẩn cấp ngay cả khi bàn phím của điện thoại đang khóa,[1] điện thoại không có thẻ SIM, hay số khẩn cấp được bấm vào thay vì số số nhận dạng cá nhân (PIN).

Phần nhiều điện thoại di động GSM luôn nhận ra 112911 là số khẩn cấp định ra trước.[2] Thẻ SIM do nhà điều hành mạng cung cấp có thể chứa thêm số khẩn cấp của quốc gia; vẫn có thể sử dụng các số này ngoài nước. Mạng GSM cũng có thể cập nhật danh sách số khẩn cấp phổ biến lúc khi điện thoại kết nối với nó.

Nên sử dụng số khẩn cấp chuẩn của điện thoại GSM như 112 thay vì một số khác, tại vì các điện thoại và mạng GSM ưu tiên các cuộc gọi khẩn cấp. Người nào gọi số khẩn cấp không được nhận có thể bị điện thoại từ chối chuyển vùng (roam) qua mạng khác, dẫn đến nguy hiểm nếu không có truy cập "mạng nhà" được. Gọi số khẩn cấp chuẩn như 112 mới bắt điện thoại phải kết nối đến bất cứ mạng nào.

Trên một số mạng, có thể sử dụng điện thoại GSM không thiếu thẻ SIM để gọi khẩn cấp, và phần nhiều điện thoại GSM nhận nhiều số khẩn cấp hơn mặc dù thiếu thẻ SIM, như là 112, 911 118, 119, 000, 110, 08, và 999. Tuy nhiên, một số mạng GSM không nhận cuộc gọi của điện thoại thiếu thẻ SIM, hoặc ngoài đó cũng bắt phải có tín dụng trên thẻ SIM. Thí dụ thường vẫn cần SIM để gọi khẩn cấp trên các mạng GSM tại Mĩ Latinh và các mạng tại Vương quốc Anh. Ngoài ra, các điện thoại GSM bán tại một số quốc gia như Singapore không nhận số khẩn cấp 112 nếu chưa có thẻ SIM.

Tại Hoa Kỳ, Ủy ban Truyền thông Liên bang (FCC) bắt các mạng phải gửi các cuộc gọi 9-1-1 của điện thoại di động hay điện thoại trả tiền tới trung tâm dịch vụ khẩn cấp, kể cả những điện thoại chưa bao giờ có tài khoản và các điện thoại không còn có tài khoản.[3][4] Bởi vậy có những dự án tặng điện thoại di động cũ cho những nạn nhân bị bạo hành trong gia đình và những người khác hay cần dịch vụ khẩn cấp.

Các điện thoại di động gây ra thêm vấn đề cho nhà điều hành dịch vụ khẩn cấp, tại vì nhiều điện thoại cho phép gọi số khẩn cấp trong khi bàn phím bị khóa. Vì người ta thường giữ điện thoại di động trong túy hay bóp, các phím có thể bị bấm tình cờ và số khẩn cấp sẽ được gọi bất ngờ. Tại Vương quốc Anh đã sáng lập một hệ thống để kết nối những người gọi nhưng không nói đến hệ thống tự động, vậy để dành thêm người trả lời cho những khẩn cấp thật.[1]